Ngày phù hợp nhất để trút bầu tâm sự là…
Ngày gì thế nhỉ? Ngày Trái Đất 22/04/2023? Không. Mình tự biết mình không phải là người giỏi tuyên truyền về môi trường. Một ngày đặc biệt gì đó? Cũng không phải đâu.
Chỉ là….Trong mình có một sự ứ đọng……khó nói……thành lời.
Nên mình sẽ gõ chữ thành dòng. (Hahaha)
Mình bắt đầu lập blog cá nhân với một niềm đam mê nửa vời. Là như vậy đấy. Một niềm đam mê nửa vời. Nhiều lần mình tự hỏi, và mình chắc sẽ có nhiều người hỏi rằng: Đam mê nửa vời liệu có được coi là đam mê không? Với mình, ngắn gọn mà nói, thì đam mê nửa vời là lúc bắt đầu mình đã rất hứng thú với điều gì đó, rồi sau đó không có sự cam kết lâu dài, và niềm đam mê đó sẽ bị lãng quên. Nôm na thì mình đã không chung thủy với chính bản thân mình.
Tìm hiểu rồi thì hãy bắt tay vào làm
Nhân dịp gặp khủng hoảng tuổi 30, khi bắt đầu nhìn lại những gì mình đạt được, những gì mình đang là, những trải nghiệm trong đời cũng như những bài học đúc kết được, mình thấy một số 0 bự lắm, và sự khủng hoảng ấy cũng bự lên. Mình biết ở bất cứ độ tuổi nào, bất cứ giai đoạn nào, mình cũng có thể gặp tình trạng số 0 ấy. Đặc biệt là thời điểm hiện tại, mình đang bắt đầu lại từ việc đi học lần nữa, làm sinh viên lần nữa, hồi hộp lần nữa vì sợ thi rớt, hoảng hốt lần nữa vì những giấc mơ thấy mình đi thi trễ, bị điểm kém, vân vân mây mây.
Thay vì bắt tay vào làm gì đó để vực mình dậy, để giải quyết vấn đề, mình đã chọn cách trốn tránh. Việc cần kíp hiện tại là viết thư động lực để bổ sung vào hồ sơ xin học, thì mình lại đi nấu cơm, đi dọn nhà, đi chùi toilet, đi làm bất cứ thứ gì không liên quan đến nó chẳng hạn. Vì nó làm mình sợ chết khiếp đi được.
“Bạn chưa sẵn sàng à?”. Thứ gì đó trong mình kêu gào. Với kiến thức nhỏ như con số 0 thì mình không nói rõ được thứ kêu gào trong tâm ấy được gọi là gì? Bản năng hay chút chiến đấu nội tâm còn sót lại?
Và với một ý chí chiến đấu nhỏ nhoi đó, mình dùng nó để viết những dòng này.
Điều kỳ diệu là gì bạn biết không?
Là với mọi điều mình làm để trốn tránh nỗi sợ, nó lại trở thành một tia lửa nhỏ nhoi để tích góp. Như chiếc đồng hồ cát bị kẹt lại, nhưng nếu có một vài hạt nhỏ rơi xuống được thì sẽ có hạt tiếp theo và cứ thế, động lực, niềm cảm hứng, niềm vui, được tái sinh.
Từng dòng chữ mình gõ ra ở đây là để dành cho bản thân. Sự chán chường mình có từ đầu bài viết đã dần tan biến theo từng con chữ. Đến đây thì mình thấy mình bắt đầu sở hữu thứ gì đó rồi đấy. Mình đánh máy khá nhanh nè, mình có khả năng làm mọi người buồn ngủ vì hơi lê thê nè…. Mình tự thưởng cho mình nụ cười vì những “thành tựu” nho nhỏ ấy.
Ừm, rồi sẽ có lúc mình bị tê liệt toàn thân vì sợ đấy, nhưng giờ đã có cách hóa giải nó rồi. Không phải gào lên “Tôi quyết tâm, tôi làm bằng được, tôi chứng minh cho bạn xem, tôi sẽ đạt được 2 nghìn tỷ…” mà là những thứ nhỏ nhoi nhất, dù là không liên quan và vớ vẩn nhất như nhúc nhích mí mắt hay gõ vài dòng chữ.
Vì mình còn sống, ý thức được mình đang sống. Vì mình quý mạng sống mình.
Còn câu chữ thì nó có sức mạnh riêng của nó.
BWER empowers businesses in Iraq with cutting-edge weighbridge systems, ensuring accurate load management, enhanced safety, and compliance with industry standards.
Great article! I appreciate the clear and insightful perspective you’ve shared. It’s fascinating to see how this topic is developing. For those interested in diving deeper, I found an excellent resource that expands on these ideas: check it out here. Looking forward to hearing others’ thoughts and continuing the discussion!
Thank you, I’ll try my best.